21 : pm, Tokyo.Tại một trường quay.“Yosh, hôm nay dừng lại ở đây thôi, terjemahan - 21 : pm, Tokyo.Tại một trường quay.“Yosh, hôm nay dừng lại ở đây thôi, Bahasa Indonesia Bagaimana mengatakan

21 : pm, Tokyo.Tại một trường quay.

21 : pm, Tokyo.

Tại một trường quay.

“Yosh, hôm nay dừng lại ở đây thôi, các cô vất vả rồi.” Một staff nam khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơmi màu lam cùng quần jeans bình dị máy móc lên tiếng, ánh mắt không giấu được vẻ hài lòng trước những cô gái xinh đẹp rực rỡ tựa cánh hoa kia.

Mọi người lục tục thu dọn những dụng cụ đen bóng lạnh lẽo, tiếng đóng máy loạt soạt quen thuộc cùng tiếng cười nói vui vẻ kéo nhau vang lên, lấn át cả không gian.

Tôi lập tức tắt đi nụ cười giả tạo vẫn ứ đọng trên môi mình hàng tiếng đồng hồ, lẳng lặng liếc mắt sang cô gái tóc nâu xinh đẹp đang lẫn giữa những thành viên, cũng là nhóm trưởng fail vô đối của Nogizaka46, nàng tiểu thư xinh đẹp đã từng là của tôi - Sakurai Reika.

Đôi môi vẫn đánh son hồng bỗng mím chặt, mang vị son len vào trong khoang miệng rệu rã. Nhạt thếch. Đúng vậy, nhạt nhẽo như khoảng cách giữa tôi và em bây giờ vậy, nói xa cũng không phải xa, mà nói gần thì càng không đúng. Bởi lẽ, em không còn là ánh dương, là Hương ngốc fail của riêng tôi nữa rồi, bây giờ và có lẽ cả tương lai, chúng tôi không thể nào hoà hợp như trước đây đã từng. Tôi bây giờ giống như một con người lạc giữa không gian trắng xóa vô tận, những tiếng nói cười của đồng đội, tiếng than vãn mệt mỏi của staff hay camerasan cùng hàng vạn âm thanh vô định, mơ hồ khác cứ thi nhau nhạt nhòa rồi tan hẳn như giọt nước dung hòa vào biển khơi mênh mông, để những cơn sóng bạc trắng dồn dập xóa đi tất cả hình ảnh thường trực xung quanh, bỏ rơi tôi giữa một màu trắng vô tận kinh hoàng, đầu óc, cơ thể, trái tim, nụ cười cùng vẻ mạnh mẽ thường trực như thể cũng theo đó mà dần dần biến tan đi mất, chỉ để lại từng lời thổn thức yếu ớt như tiếng thì thầm của mưa đêm...

Rei, Rei, chúng ta làm lại đi.
Rei, Rei, tớ muốn chúng ta lại như trước.
Rei, Rei, cậu đừng đi.
Rei, Rei, chưa bao giờ tớ hết cần cậu.
Rei, Rei, những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta, tớ muốn nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa…
Rei, Rei, tớ yêu cậu, yêu, yêu cậu nhiều lắm.
Rei, Rei, Rei....

REI!!!

Tôi vội vã nhéo mạnh vào đùi một cái. Hah, gì chứ? Mày điên rồi sao Wakatsuki? Những cái suy nghĩ ấu trĩ, ích kỷ đó tuyệt đối không nên tồn tại mới phải… Vì mày và cô ấy có là của nhau được đâu…

Tôi mỉm cười tự giễu, sau đó lẳng lặng đi thay trở lại bộ thường phục giản dị của mình: áo chui đầu màu đen hoa văn trắng cùng quần short xám bạc ngang gối, nói vài câu không đầu không đuôi với Manatsu rồi rời khỏi trường quay.

Tôi và em có mối duyên năm năm, năm năm là bạn, năm năm là đồng nghiệp, năm năm gắn kết với nhau đến mức mối quan hệ dần vượt quá giới hạn “bạn bè” thế nào tôi cũng chẳng hay biết.

Để rồi khi nhận ra, tôi và em đã thành ra thế này.

Tôi không thể trách hay gán chuỗi đau khổ, dằn xé tâm can này cho ai được.

Chỉ có thể trách mối duyên giữa tôi và em quá mỏng manh, đến nỗi chưa kịp thành hình đã phải tan biến như bóng mây mà thôi. Nghĩ đến đây, cánh môi nhợt nhạt lại khẽ cong lên. Có lẽ giữa chúng tôi chỉ có thể là đồng nghiệp. Chỉ có vậy...

Khi đôi chân rệu rã chạm đến cửa, vai trái bỗng bị ai đó vỗ một cái, tôi lập tức quay lại. Là staff.

Tôi ngây ra khoảng nửa giây rồi nở nụ cười, cúi gập người, nói:
“Hôm nay vất vả rồi!”

“Vất vả rồi!” Staff cười, giở giọng ồm ồm đáp lời tôi.

Tôi ngẩng lên, cũng cười, cười tươi như thể cái suy nghĩ ấu trĩ ban nãy không phải là của tôi mà chỉ là của một nhân vật nữ trong bộ phim tình cảm nào đó khao khát níu kéo nam chính mà thôi. Vô cùng xa lạ với người tên Wakatsuki Yumi này.

“Wakatsuki, cô đã làm rất tốt, cả chuyện chung lẫn chuyện riêng.” Staff tỏ ra vô cùng hài lòng trước tôi.

“Cảm ơn rấ…”

“Nhưng chúng tôi mong sau này cô đừng nhìn Sakurai với ánh mắt đó nữa, cũng hãy tỏ ra thân thiết như đồng nghiệp và phải cười thật tự nhiên vào. Đừng để fan nghi ngờ về mối quan hệ không bình thường giữa hai người, bởi vì scandal của Matsumura chỉ vừa được giải quyết êm thấm không lâu, chúng tôi không muốn Nogizaka46 có thêm bất kì “vết nhơ” nào, nhất là đối với một captain như Sakurai, cô hiểu chứ, Wakatsuki?” Không đợi tôi dứt lời, Staff đã hạ giọng cảnh cáo, đôi mắt mỏng như sợi chỉ đang nhướn lên nhìn tôi, sắc như dao găm.

Tôi ngây người khoảng ba giây, sau đó nuốt một ngụm nước bọt để trấn tĩnh đồng thời ngăn bản thân kích động, môi lại nở nụ cười máy móc:
“Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Xong không đợi anh ta trả lời, tôi đã phóng nhanh ra ngoài, lấy khẩu trang, kính râm cùng mũ lưỡi trai đeo vào, cố gắng kéo vành mũ xuống thấp hết mức có thể. Bởi lẽ bây giờ, tôi không muốn bất kì ai nhận ra tôi. Đúng hơn là nhận ra Wakatsuki Yumi… đang khóc!

Đút hai tay vào túi áo, tôi thơ thẩn bước đi như một con ma-nơ canh vô hồn giữa phố đêm Tokyo tấp nập, ánh đèn vàng cam chiếu sáng cả một khoảng trời u tối, những người đàn ông thành đạt với bộ vest đen chỉnh tề, những gã thanh niên vô công rỗi nghề, những cô gái làng chơi trang điểm rực rỡ, những cụ già còng lưng chống gậy cứ thi nhau lướt qua tôi, người người chen chúc đông đúc, tiếng cười nói, tiếng la hét, tiếng thở dồn dập của những cô nữ
0/5000
Dari: -
Ke: -
Hasil (Bahasa Indonesia) 1: [Salinan]
Disalin!
21 : pm, Tokyo.Tại một trường quay.“Yosh, hôm nay dừng lại ở đây thôi, các cô vất vả rồi.” Một staff nam khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơmi màu lam cùng quần jeans bình dị máy móc lên tiếng, ánh mắt không giấu được vẻ hài lòng trước những cô gái xinh đẹp rực rỡ tựa cánh hoa kia. Mọi người lục tục thu dọn những dụng cụ đen bóng lạnh lẽo, tiếng đóng máy loạt soạt quen thuộc cùng tiếng cười nói vui vẻ kéo nhau vang lên, lấn át cả không gian.Tôi lập tức tắt đi nụ cười giả tạo vẫn ứ đọng trên môi mình hàng tiếng đồng hồ, lẳng lặng liếc mắt sang cô gái tóc nâu xinh đẹp đang lẫn giữa những thành viên, cũng là nhóm trưởng fail vô đối của Nogizaka46, nàng tiểu thư xinh đẹp đã từng là của tôi - Sakurai Reika. Đôi môi vẫn đánh son hồng bỗng mím chặt, mang vị son len vào trong khoang miệng rệu rã. Nhạt thếch. Đúng vậy, nhạt nhẽo như khoảng cách giữa tôi và em bây giờ vậy, nói xa cũng không phải xa, mà nói gần thì càng không đúng. Bởi lẽ, em không còn là ánh dương, là Hương ngốc fail của riêng tôi nữa rồi, bây giờ và có lẽ cả tương lai, chúng tôi không thể nào hoà hợp như trước đây đã từng. Tôi bây giờ giống như một con người lạc giữa không gian trắng xóa vô tận, những tiếng nói cười của đồng đội, tiếng than vãn mệt mỏi của staff hay camerasan cùng hàng vạn âm thanh vô định, mơ hồ khác cứ thi nhau nhạt nhòa rồi tan hẳn như giọt nước dung hòa vào biển khơi mênh mông, để những cơn sóng bạc trắng dồn dập xóa đi tất cả hình ảnh thường trực xung quanh, bỏ rơi tôi giữa một màu trắng vô tận kinh hoàng, đầu óc, cơ thể, trái tim, nụ cười cùng vẻ mạnh mẽ thường trực như thể cũng theo đó mà dần dần biến tan đi mất, chỉ để lại từng lời thổn thức yếu ớt như tiếng thì thầm của mưa đêm... Rei, Rei, chúng ta làm lại đi.Rei, Rei, tớ muốn chúng ta lại như trước.Rei, Rei, cậu đừng đi.Rei, Rei, chưa bao giờ tớ hết cần cậu.Rei, Rei, những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta, tớ muốn nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa…Rei, Rei, tớ yêu cậu, yêu, yêu cậu nhiều lắm.Rei, Rei, Rei....REI!!!Tôi vội vã nhéo mạnh vào đùi một cái. Hah, gì chứ? Mày điên rồi sao Wakatsuki? Những cái suy nghĩ ấu trĩ, ích kỷ đó tuyệt đối không nên tồn tại mới phải… Vì mày và cô ấy có là của nhau được đâu… Tôi mỉm cười tự giễu, sau đó lẳng lặng đi thay trở lại bộ thường phục giản dị của mình: áo chui đầu màu đen hoa văn trắng cùng quần short xám bạc ngang gối, nói vài câu không đầu không đuôi với Manatsu rồi rời khỏi trường quay.Tôi và em có mối duyên năm năm, năm năm là bạn, năm năm là đồng nghiệp, năm năm gắn kết với nhau đến mức mối quan hệ dần vượt quá giới hạn “bạn bè” thế nào tôi cũng chẳng hay biết.Để rồi khi nhận ra, tôi và em đã thành ra thế này.Tôi không thể trách hay gán chuỗi đau khổ, dằn xé tâm can này cho ai được.Chỉ có thể trách mối duyên giữa tôi và em quá mỏng manh, đến nỗi chưa kịp thành hình đã phải tan biến như bóng mây mà thôi. Nghĩ đến đây, cánh môi nhợt nhạt lại khẽ cong lên. Có lẽ giữa chúng tôi chỉ có thể là đồng nghiệp. Chỉ có vậy...Khi đôi chân rệu rã chạm đến cửa, vai trái bỗng bị ai đó vỗ một cái, tôi lập tức quay lại. Là staff.Tôi ngây ra khoảng nửa giây rồi nở nụ cười, cúi gập người, nói:“Hôm nay vất vả rồi!” “Vất vả rồi!” Staff cười, giở giọng ồm ồm đáp lời tôi.Tôi ngẩng lên, cũng cười, cười tươi như thể cái suy nghĩ ấu trĩ ban nãy không phải là của tôi mà chỉ là của một nhân vật nữ trong bộ phim tình cảm nào đó khao khát níu kéo nam chính mà thôi. Vô cùng xa lạ với người tên Wakatsuki Yumi này.“Wakatsuki, cô đã làm rất tốt, cả chuyện chung lẫn chuyện riêng.” Staff tỏ ra vô cùng hài lòng trước tôi.“Cảm ơn rấ…”“Nhưng chúng tôi mong sau này cô đừng nhìn Sakurai với ánh mắt đó nữa, cũng hãy tỏ ra thân thiết như đồng nghiệp và phải cười thật tự nhiên vào. Đừng để fan nghi ngờ về mối quan hệ không bình thường giữa hai người, bởi vì scandal của Matsumura chỉ vừa được giải quyết êm thấm không lâu, chúng tôi không muốn Nogizaka46 có thêm bất kì “vết nhơ” nào, nhất là đối với một captain như Sakurai, cô hiểu chứ, Wakatsuki?” Không đợi tôi dứt lời, Staff đã hạ giọng cảnh cáo, đôi mắt mỏng như sợi chỉ đang nhướn lên nhìn tôi, sắc như dao găm. Tôi ngây người khoảng ba giây, sau đó nuốt một ngụm nước bọt để trấn tĩnh đồng thời ngăn bản thân kích động, môi lại nở nụ cười máy móc:“Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”Xong không đợi anh ta trả lời, tôi đã phóng nhanh ra ngoài, lấy khẩu trang, kính râm cùng mũ lưỡi trai đeo vào, cố gắng kéo vành mũ xuống thấp hết mức có thể. Bởi lẽ bây giờ, tôi không muốn bất kì ai nhận ra tôi. Đúng hơn là nhận ra Wakatsuki Yumi… đang khóc!Đút hai tay vào túi áo, tôi thơ thẩn bước đi như một con ma-nơ canh vô hồn giữa phố đêm Tokyo tấp nập, ánh đèn vàng cam chiếu sáng cả một khoảng trời u tối, những người đàn ông thành đạt với bộ vest đen chỉnh tề, những gã thanh niên vô công rỗi nghề, những cô gái làng chơi trang điểm rực rỡ, những cụ già còng lưng chống gậy cứ thi nhau lướt qua tôi, người người chen chúc đông đúc, tiếng cười nói, tiếng la hét, tiếng thở dồn dập của những cô nữ
Sedang diterjemahkan, harap tunggu..
Hasil (Bahasa Indonesia) 2:[Salinan]
Disalin!
21:. Pm, Tokyo

. Di studio

"Yosh, hari ini hanya berhenti di sini, gadis-gadis bekerja keras." Seorang staf laki-laki berusia lebih dari tiga puluh tahun, mengenakan kemeja biru dan celana jeans komputer kasual kait bersuara, mata tampak tidak menyembunyikan kepuasan dengan gadis cantik yang hidup bersandar kelopak lainnya.

instrumen proses Setiap orang rekor pembersihan hitam glossy shutdown dingin terdengar seri suara mendesing akrab dengan tawa tarikan bersama-sama terdengar menyenangkan, ruang menguasai.

aku segera dimatikan senyum palsu di bibirnya masih stagnan selama berjam-jam, diam-diam melirik brunette indah dicampur antara anggota serta pemimpin Nogizaka46 gagal tak tertandingi, wanita cantik yang pernah saya -. Sakurai Reika

bibir yang mengerucut lipstik tiba-tiba merah, membawa anak Anda ke dalam rongga wol lumut oral. Cahaya yang kompatibel. Ya, hambar sebagai jarak antara kau dan aku sekarang begitu, tidak jauh mengatakan, berbicara di dekat semakin tidak tepat. Karena, aku tidak lagi sinar matahari, adalah Huong gagal bodoh saya sendiri lagi, sekarang dan mungkin masa depan, kita tidak bisa bersatu seperti sebelumnya. Saya sekarang seperti orang di tengah-tengah ruang putih tak berujung, suara-suara dari rekan tertawa, menangis bosan staf yang sama atau ribuan camerasan audio yang amorf, tes ambigu sama lain setiap fade kemudian membubarkan ingin tetes air di lautan mendamaikan besar, putih untuk gelombang intens menghapus semua berdiri di sekitar gambar, meninggalkan tengah putih saya tak berujung horor, pikiran, tubuh , hati, tersenyum dan terlihat berdiri kuat serta menafsirkannya secara bertahap lenyap, hanya menyisakan samar menangis setiap kata hujan bisikan malam ...

Rei, Rei, kami melakukannya lagi.
Rei, Rei, aku ingin kita kembali seperti sebelumnya.
Rei, Rei, Anda tidak pergi.
Rei, Rei, tidak pernah saya semua butuh dia.
Rei, Rei, kenangan indah di antara kami, saya ingin banyak, banyak, banyak lagi ...
Rei, Rei, aku mencintaimu, cinta, sangat mencintaimu.
Rei, Rei, Rei ....

REI !!!

aku bergegas mencubit keras pada lap satu. Hah, apa? Anda Diulas gila Wakatsuki? Ini kekanak-kanakan berpikir, keegoisan mutlak yang seharusnya tidak ada ... Jadi Anda memiliki yang baru dan berbeda dia untuk berada di tempat ...

saya membuat senyum menyenangkan, lalu diam-diam kembali ke sering agak santai nya:. pullover hitam putih bermotif celana pendek abu-abu dengan lutut, mengatakan beberapa kata dengan Manatsu disconsider dan meninggalkan studio

saya lakukan dan saya memiliki hubungan seperti itu selama lima tahun, lima tahun adalah Anda, lima tahun rekan, lima tahun terkait dengan hubungan secara bertahap melebihi batas "teman-teman" bagaimana saya bahkan tidak tahu.

untuk kemudian ketika saya menyadari, saya, dan saya sudah menjadi seperti ini.

aku tidak bisa atau menetapkan rantai menyalahkan penderitaan, tersiksa hati untuk orang lain.

hanya kasih karunia bisa menyalahkan urusan antara aku dan kamu terlalu rapuh, nyaris tidak terbentuk yang harus lenyap sebagai awan saja. Berpikir ini, bibir pucat meringkuk sedikit lagi. Mungkin di antara kita hanya bisa rekan. Hanya itu ...

Ketika kaki Anda menekan lumut ke pintu, bahu kirinya tiba-tiba seseorang menepuk satu, aku segera berbalik. . Sebagai staf

Pikiranku kosong sekitar setengah detik dan kemudian tersenyum, membungkuk, mengatakan:
"! Hari ini bekerja keras"

!. "Strenuous kemudian" Staf tertawa, membalik suara hampa menjawab saya

Aku mendongak, dan tertawa, tersenyum, seolah-olah pikiran saat kekanak-kanakan yang lalu tidak karakter saya hanya wanita adalah bahwa dari sebuah drama emosional yang kerinduan laki-laki kait saja. Sangat familiar dengan nama ini Yumi Wakatsuki.

"Wakatsuki, dia sangat baik, baik umum dan pribadi cerita perselingkuhan." Staf terbukti sangat puas sebelum aku.

"Terima kasih, sangat ..."

"Tapi kami melihat kembali dia tidak melihat lagi dengan tatapannya Sakurai, silakan juga menyatakan seperti rekan dekat dan memiliki senyum alami pada. Jangan biarkan keraguan penggemar tentang hubungan antara dua orang tidak normal, karena skandal Matsumura baru saja diselesaikan secara damai segera, kita tidak ingin lagi Nogizaka46 "noda", terutama untuk seorang kapten seperti Sakurai, tapi dia mengerti, Wakatsuki? "Tanpa menunggu saya pasti mengatakan, menurunkan Staf suaranya telah memperingatkan, setipis mata benang yang diangkat pada saya, setajam belati.

aku kosong selama sekitar tiga detik, setelah kemudian menelan seteguk air liur untuk menenangkan diri dan menghentikan hasutan, bibir mesin tersenyum:
"Anda tahu, terima kasih untuk mengingatkan."

Selesai tidak menunggu dia untuk menjawab, aku mempercepat out, ambil masker, kacamata hitam dan topi dikenakan pada, mencoba menarik penuh turun serendah mungkin. Karena sekarang, aku tidak ingin ada yang mengenali saya. Sebaliknya, menyadari Wakatsuki Yumi ... menangis!

Masukkan tangan ke dalam saku, aku berjalan seperti wadah hantu berjalan sup bernyawa antara Tokyo kehidupan malam yang ramai, lampu orange menyala sepetak langit u gelap, pria yang sukses dengan setelan gelap rapi, pria menganggur muda, pelacur brilian makeup, orang tua bungkuk dengan tongkat pada ujian sepintas saya bersama-sama, orang-orang yang ramai ramai, tawa, jeritan, suara perempuan desah nya
Sedang diterjemahkan, harap tunggu..
 
Bahasa lainnya
Dukungan alat penerjemahan: Afrikans, Albania, Amhara, Arab, Armenia, Azerbaijan, Bahasa Indonesia, Basque, Belanda, Belarussia, Bengali, Bosnia, Bulgaria, Burma, Cebuano, Ceko, Chichewa, China, Cina Tradisional, Denmark, Deteksi bahasa, Esperanto, Estonia, Farsi, Finlandia, Frisia, Gaelig, Gaelik Skotlandia, Galisia, Georgia, Gujarati, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Ibrani, Igbo, Inggris, Islan, Italia, Jawa, Jepang, Jerman, Kannada, Katala, Kazak, Khmer, Kinyarwanda, Kirghiz, Klingon, Korea, Korsika, Kreol Haiti, Kroat, Kurdi, Laos, Latin, Latvia, Lituania, Luksemburg, Magyar, Makedonia, Malagasi, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Melayu, Mongol, Nepal, Norsk, Odia (Oriya), Pashto, Polandia, Portugis, Prancis, Punjabi, Rumania, Rusia, Samoa, Serb, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovakia, Slovenia, Somali, Spanyol, Sunda, Swahili, Swensk, Tagalog, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thai, Turki, Turkmen, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Vietnam, Wales, Xhosa, Yiddi, Yoruba, Yunani, Zulu, Bahasa terjemahan.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: