Hasil (
Bahasa Indonesia) 1:
[Salinan]Disalin!
21 : pm, Tokyo.Tại một trường quay.“Yosh, hôm nay dừng lại ở đây thôi, các cô vất vả rồi.” Một staff nam khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơmi màu lam cùng quần jeans bình dị máy móc lên tiếng, ánh mắt không giấu được vẻ hài lòng trước những cô gái xinh đẹp rực rỡ tựa cánh hoa kia. Mọi người lục tục thu dọn những dụng cụ đen bóng lạnh lẽo, tiếng đóng máy loạt soạt quen thuộc cùng tiếng cười nói vui vẻ kéo nhau vang lên, lấn át cả không gian.Tôi lập tức tắt đi nụ cười giả tạo vẫn ứ đọng trên môi mình hàng tiếng đồng hồ, lẳng lặng liếc mắt sang cô gái tóc nâu xinh đẹp đang lẫn giữa những thành viên, cũng là nhóm trưởng fail vô đối của Nogizaka46, nàng tiểu thư xinh đẹp đã từng là của tôi - Sakurai Reika. Đôi môi vẫn đánh son hồng bỗng mím chặt, mang vị son len vào trong khoang miệng rệu rã. Nhạt thếch. Đúng vậy, nhạt nhẽo như khoảng cách giữa tôi và em bây giờ vậy, nói xa cũng không phải xa, mà nói gần thì càng không đúng. Bởi lẽ, em không còn là ánh dương, là Hương ngốc fail của riêng tôi nữa rồi, bây giờ và có lẽ cả tương lai, chúng tôi không thể nào hoà hợp như trước đây đã từng. Tôi bây giờ giống như một con người lạc giữa không gian trắng xóa vô tận, những tiếng nói cười của đồng đội, tiếng than vãn mệt mỏi của staff hay camerasan cùng hàng vạn âm thanh vô định, mơ hồ khác cứ thi nhau nhạt nhòa rồi tan hẳn như giọt nước dung hòa vào biển khơi mênh mông, để những cơn sóng bạc trắng dồn dập xóa đi tất cả hình ảnh thường trực xung quanh, bỏ rơi tôi giữa một màu trắng vô tận kinh hoàng, đầu óc, cơ thể, trái tim, nụ cười cùng vẻ mạnh mẽ thường trực như thể cũng theo đó mà dần dần biến tan đi mất, chỉ để lại từng lời thổn thức yếu ớt như tiếng thì thầm của mưa đêm... Rei, Rei, chúng ta làm lại đi.Rei, Rei, tớ muốn chúng ta lại như trước.Rei, Rei, cậu đừng đi.Rei, Rei, chưa bao giờ tớ hết cần cậu.Rei, Rei, những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta, tớ muốn nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa…Rei, Rei, tớ yêu cậu, yêu, yêu cậu nhiều lắm.Rei, Rei, Rei....REI!!!Tôi vội vã nhéo mạnh vào đùi một cái. Hah, gì chứ? Mày điên rồi sao Wakatsuki? Những cái suy nghĩ ấu trĩ, ích kỷ đó tuyệt đối không nên tồn tại mới phải… Vì mày và cô ấy có là của nhau được đâu… Tôi mỉm cười tự giễu, sau đó lẳng lặng đi thay trở lại bộ thường phục giản dị của mình: áo chui đầu màu đen hoa văn trắng cùng quần short xám bạc ngang gối, nói vài câu không đầu không đuôi với Manatsu rồi rời khỏi trường quay.Tôi và em có mối duyên năm năm, năm năm là bạn, năm năm là đồng nghiệp, năm năm gắn kết với nhau đến mức mối quan hệ dần vượt quá giới hạn “bạn bè” thế nào tôi cũng chẳng hay biết.Để rồi khi nhận ra, tôi và em đã thành ra thế này.Tôi không thể trách hay gán chuỗi đau khổ, dằn xé tâm can này cho ai được.Chỉ có thể trách mối duyên giữa tôi và em quá mỏng manh, đến nỗi chưa kịp thành hình đã phải tan biến như bóng mây mà thôi. Nghĩ đến đây, cánh môi nhợt nhạt lại khẽ cong lên. Có lẽ giữa chúng tôi chỉ có thể là đồng nghiệp. Chỉ có vậy...Khi đôi chân rệu rã chạm đến cửa, vai trái bỗng bị ai đó vỗ một cái, tôi lập tức quay lại. Là staff.Tôi ngây ra khoảng nửa giây rồi nở nụ cười, cúi gập người, nói:“Hôm nay vất vả rồi!” “Vất vả rồi!” Staff cười, giở giọng ồm ồm đáp lời tôi.Tôi ngẩng lên, cũng cười, cười tươi như thể cái suy nghĩ ấu trĩ ban nãy không phải là của tôi mà chỉ là của một nhân vật nữ trong bộ phim tình cảm nào đó khao khát níu kéo nam chính mà thôi. Vô cùng xa lạ với người tên Wakatsuki Yumi này.“Wakatsuki, cô đã làm rất tốt, cả chuyện chung lẫn chuyện riêng.” Staff tỏ ra vô cùng hài lòng trước tôi.“Cảm ơn rấ…”“Nhưng chúng tôi mong sau này cô đừng nhìn Sakurai với ánh mắt đó nữa, cũng hãy tỏ ra thân thiết như đồng nghiệp và phải cười thật tự nhiên vào. Đừng để fan nghi ngờ về mối quan hệ không bình thường giữa hai người, bởi vì scandal của Matsumura chỉ vừa được giải quyết êm thấm không lâu, chúng tôi không muốn Nogizaka46 có thêm bất kì “vết nhơ” nào, nhất là đối với một captain như Sakurai, cô hiểu chứ, Wakatsuki?” Không đợi tôi dứt lời, Staff đã hạ giọng cảnh cáo, đôi mắt mỏng như sợi chỉ đang nhướn lên nhìn tôi, sắc như dao găm. Tôi ngây người khoảng ba giây, sau đó nuốt một ngụm nước bọt để trấn tĩnh đồng thời ngăn bản thân kích động, môi lại nở nụ cười máy móc:“Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”Xong không đợi anh ta trả lời, tôi đã phóng nhanh ra ngoài, lấy khẩu trang, kính râm cùng mũ lưỡi trai đeo vào, cố gắng kéo vành mũ xuống thấp hết mức có thể. Bởi lẽ bây giờ, tôi không muốn bất kì ai nhận ra tôi. Đúng hơn là nhận ra Wakatsuki Yumi… đang khóc!Đút hai tay vào túi áo, tôi thơ thẩn bước đi như một con ma-nơ canh vô hồn giữa phố đêm Tokyo tấp nập, ánh đèn vàng cam chiếu sáng cả một khoảng trời u tối, những người đàn ông thành đạt với bộ vest đen chỉnh tề, những gã thanh niên vô công rỗi nghề, những cô gái làng chơi trang điểm rực rỡ, những cụ già còng lưng chống gậy cứ thi nhau lướt qua tôi, người người chen chúc đông đúc, tiếng cười nói, tiếng la hét, tiếng thở dồn dập của những cô nữ
Sedang diterjemahkan, harap tunggu..
